<thuận nghịch độc>
Đông tiết lạnh dần nhuốm cỏ cây
Nước non thề nguyện đã qua ngày
Trông chờ buổi gặp người còn đó
Trọn giữ tình nồng ái vẫn đây
Phòng vắng cảnh đơn giường đẫm lệ
Gió lùa đêm tủi mộng gầy vai
Lòng đau lại gợi buồn mi mắt
Đông tiết lạnh dần nhuốm cỏ cây
2 nhận xét:
thơ rất hay
đúng vậy, thơ rất hay
Đăng nhận xét