Tôi nhớ rất rõ trên đường về quê Nội khi đi từ Hà Nội qua bến đò Hạ Khuyến Lương ,năm ấy !Nơi con sông Hồng chảy uốn khúc mang nặng phù sa.Tình cờ gặp bé con đi cùng Mẹ.
Ngày nắng nhẹ,gió lộng thổi khiến con đò chồi lên lại cụp xuống,dập dềnh theo nhịp sóng. Cô bé con sợ ngã vội ôm lấy chân tôi,chắc do sợ quá nên cô bé không phân biệt người lạ người quen nữa :)
Mẹ cô bé đứng cách đó vài mét nói : Có quen chú ấy không ?
Mặt e thẹn ,có phần ngượng ngịu của cô bé làm tôi thấy cô bé dễ thương,đáng yêu tới kỳ lạ :)
Thân hình cao lớn của tôi khi cô bé ngước mắt lên nhìn,ánh mặt trời chiếu rọi làm đôi mắt trẻ thơ nhíu lại...
Tôi ẵm cô bé trên tay,cô bé con chẳng nói gì,chỉ khẽ ngoái lại nhìn Mẹ...
Giọng nói hơi khàn,trầm trầm của một người lãnh đạm phát ra...
"Chú ẵm con ngắm sóng nhé "..trên tay cầm mẩu ngô luộc,chắc ngại quá chẳng chịu ăn cứ cầm khư khư :)..
Khoảnh khắc ấy,lần đầu tiên tôi thấy yêu quý trẻ thơ đến vậy...
2 nhận xét:
Chị thích giọng kể của em! Đọc xong nghe lòng ấm áp lạ!
Em vui và viết nhiều nhé!
hihi...em.cảm.ơn.chị.ạ...
Em.thấy.thích.trẻ.nhỏ.rồi :3
Đăng nhận xét