Chẳng ngát nồng hương nhụy thẫm vàng
Cánh trắng đài xanh dày bụi tỏa
Bờ rào bãi cỏ rộ xuân sang
Mưa vùi bão dập luôn tươi tắn
Bướm ghẹo ong trêu vẫn dịu dàng
Lãng khách mơ về tình gửi trọn
Muôn đời chỉ một....nỗi sầu mang !
Tương truyền loài hoa Xuyến chi là một cô gái ,vì đợi người yêu quay về mà thân xác gầy mòn rồi chết,hóa thành loài hoa này mọc thành từng bụi.
Khi hoa tàn,những cánh nhỏ như hình bông cỏ may,bám vào những thứ khác vướng qua,chỉ để đi tìm người mình yêu ...Và cứ thế loài hoa mọc khắp nơi !
Xuyến chi tên một loài hoa,có nơi gọi là hoa Đường Tàu,hoa Sinh Viên .
Nó khác với loài hoa " Cứt Lợn " mà dân gian vẫn thường gọi nhầm !
*****************************************************************
DÃ QUỲ (*)
Bên rừng vẫn tỏa nét đoan trang
Có một loài hoa cánh thắm vàng
Sắc chẳng vùi theo mùa lá rụng
Hương còn đọng với buổi đông sang
Tình xưa để núi trào đau đớn
Mộng cũ cho cây mọc dễ dàng
Chợt xót xa lòng câu chuyện cũ
Dã Quỳ- nhắc đến nhớ mênh mang !
Nguyễn Gia Khanh
(*) Dã Quỳ- một loài hoa rất dễ mọc vào cuối mùa thu đầu mùa đông ở rừng núi Tây Nguyên cánh hoa màu vàng rực, hướng dương, nhụy căng tròn, tràn đầy sức sống, tỏ ý kiêu hãnh không bao giờ chịu khuất phục, tượng trưng cho một tình yêu chung thủy bền lâu.Với truyền thuyết về câu chuyện tình cảm động của cô gái H”limh và chàng trai K”lang .
******************************************************************
CÚC VÀNG
Thời gian kg cho phép nên H.Nam chưa thể ghé thăm 2 anh và góp họa cùng ,mong 2 anh thông cảm cho H.Nam ạ !
Mến 2 anh Lý Đức Quỳnh,Nguyễn Gia Khanh thật nhiều !
Chẳng phấn son lòe loẹt điểm trang
Hồn nhiên cổ độ áo hoa vàng
Thu về đón cả trời mơ dạo
Xuân đến theo cùng lối mộng sang
Thục nữ quen nề yêu mảnh khảnh
Chân quê đã nếp ngại dềnh dàng
Vẫn thường tứ hữu lòng dâng hiến
Chút đẹp cho đời bớt lụy mang !
Lý Đức Quỳnh