ĐÒ ĐỢI - Tô Hoàng Nam

Post Top Ad

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2016

ĐÒ ĐỢI


<thuận nghịch độc -thủ vĩ ngâm >
Ai đợi khẽ về bến thả neo ?
Lững lờ xô sóng đẩy trôi bèo

Mây luồn bóng lẻ trăng tròn khuyết
Gió trở đêm dài ngõ quạnh hiu
Say giấc mộng hồng còn ước hẹn
Đắm tình men ngọt có thương yêu
Hoài mong nghĩa trọn lòng chung thủy
Ai đợi khẽ về bến thả neo ?

<nghịch độc >
Neo thả bến về khẽ đợi ai
Thủy chung lòng trọn nghĩa mong hoài
Yêu thương có ngọt men tình đắm
Hẹn ước còn hồng mộng giấc say
Hiu quạnh ngõ dài đêm trở gió
Khuyết tròn trăng lẻ bóng luồn mây
Bèo trôi đẩy sóng xô lờ lững
Neo thả bến về khẽ đợi ai
H.Nam gửi tặng em Hằng Nguyễn Bắc Giang !
Màn đêm dần buông trên khắp các nẻo đường ,gió hiu hiu lạnh bất chợt lại khiến người ta có cảm giác thật cô đơn .
Ai đợi đâu mà lặng lẽ về thả neo ,có phải chăng đã tự ngộ nhận với lòng mình.
Có chắc bến đó dành cho mình kg mà tự về neo đậu.
có chắc rằng cô ấy yêu thương mình mà đã vội chi ước hẹn...?
Chỉ thấy màn đêm bao phủ,cảm giác trống trải,để sóng khẽ xô mạn thuyền.Tôi có khác chi những cánh bèo trôi dạt...
Bao năm tháng trôi đi,bao mùa trăng tròn rồi khuyết,vẫn lầm lũi trên khúc đường đời tăm tối,cô độc của đời mình.
Đêm nay là đêm cuối Thu,gió mùa đông Bắc đã tràn về ,nhìn ngõ buồn vắng teo...quanh co ,khúc khuỷu....vẫn thấy xa lạ giữa những tình cảm đời thường...
Bất giác hỏi lòng mình cũng là hỏi người,liệu có say giấc mộng hồng không ? để còn ước hẹn.
Liệu có đắm trong men ngọt của ái tình kg để cùng nguyện thương yêu tới suốt đời suốt kiếp...
Vẫn chỉ ước mơ một điều,trong cuộc đời này có thể tìm thấy được một bàn tay,bàn tay nhỏ bé ấy có thể động viên tôi vượt qua những khó khăn trùng điệp trong cuộc đời này...
Liệu rằng em có hiểu ? Hiểu lòng anh,một linh hồn cô độc ,lạc lõng giữa thói đời,ngay cả nơi có dòng người tấp nập nhất..
Từng hàng xe nối tiếp đuôi nhau đi về xuôi ,như tìm về tổ ấm sau một ngày dài đi kiếm miếng cơm manh áo,tìm về mái ấm gia đình....Và...tôi....một kẻ lãng du cô độc lại đi ngược lại để tìm em,như tìm về hạnh phúc...
Để bất giác nhận ra,bến đó kg thuộc về mình,......
Đò đợi ,đợi đò ? Ai đợi mà cứ tự mình neo đậu ..??? Để sóng cứ vỗ miên man,đẩy chiếc thuyền càng xa bến đậu......giữa muôn trùng nỗi nhớ...
ps: Cảm tác từ một nỗi nhớ !
H.Nam sáng tác bài thơ này vào tháng 10 năm 2016, Bắc Giang...

Không có nhận xét nào:

Post Top Ad